Mê hoặc vương tử đáng yêu
Phan_19
An Vũ Hàm cũng không ngại bàn tay to bị Vân Tịch Dạ bỏ qua, lần thứ hai kéo tay Vân Tịch Dạ vẻ mặt ân cần mở miệng nói: “Cục cưng, em nói xem đặt tên gì cho nhóc con nào? Không thể để cho tên nó trùng với tên em được.”
“Ông nói đứa nhỏ sau khi sinh tên là Vân Kỳ, anh thấy được chứ?” Vân Tịch Dạ trêu tức nhìn An Vũ Hàm cười cười mở miệng, chống tay lên giường ngồi dậy buôg chân ra khỏi giường, nhẹ nhàng hoạt động hai bàn chân sưng tấy, mang thai thực sự là chuyện lao người, ngày xưa cô gầy teo vóc người mặc dù không nóng bỏng nhưng tuyệt đối cảnh đẹp ý vui, hiện tại bụng to tay chân đều sưng thành móng heo rồi!
“Không hay! Vân gia gia thế nào có thể nghĩ ra cái tên đó chứ? Một chút đặc sắc cũng không có, không được.” Vừa mới nghe xong câu nói trêu tức của Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt không đồng ý.
Làm sao mà đồng ý được! Trong bụng Vân Tịch dạ là con của An Vũ Hàm anh mà, mặc dù anh yêu Vân Tịch Dạ thật sâu, nhưng đứa bé này là con đầu lòng của họ, mặc kệ nói như thế nào cũng phải họ An chứ!
“Vậy anh nghĩ được cái nào rồi?” Vân Tịch Dạ hai tay đỡ cái đầu rung lắc của An vũ Hàm, khó khăn tiến lên phía trước nhìn chằm chằm ánh mắt của anh hỏi.
“Ách... Còn chưa có! Nhưng anh phải nghĩ cho ra.” An Vũ Hàm đỡ lấy Vân Tịch Dạ định đứng lên, một bên chăm sóc cho cơ thể nặng nề của Vân Tịch Dạ, một bên lao lực ra sức suy nghĩ giúp con đặt tên.
Thấy An Vũ Hàm thực sự bắt đầu nghiêm túc nghĩ tên, Vân Tịch Dạ không nói gì đẩy người đang ôm lấy cô, bất mãn lên tiếng nói: “Em đói bụng, nếu nghĩ tên cso thể chờ em ăn xong mới nghĩ tiếp hay không?
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, liền thấy Vân lão gia cùng An lão gia tiến vào, phía sau bọn họ là Lý quản gia cùng dì Ngô, cầm theo một đống đồ gì đó, vẻ mặt xấu hổ.
“Tôi cho ông biết lão già kia, đứa bé đầu tiên này phải theo họ Vân của tôi! Đứa thứ hai mới là ông.” Vân lão gia vào cửa còn không quên cùng An lão gia tranh nhau cái họ cho đứa chắt.
“Không được! Nói gì thì nói đứa đầu tiên cũng phải họ An! Đứa thứ hai nếu là con trai thì họ vân, con gái thì họ An!” An lão gia vô cùng bá đạo bác bỏ khiếu nại của Vân lão gia.
“Hắc! lão già này ông thật quá đáng! Được, nói cho ông biết! Mặc kệ là bao nhiêu đứa cũng phải theo họ vân hết!” Nghe thấy An lão gia nói, Vân lão gia lập tức tức sùi bọt mép, bạo phát tức giận.
“ông nói tôi quá đáng? Ông mới quá đáng! Ông...”
“…”
Nghe đến lão bà đại nhân nói đói bụng, An Vũ Hàm này thê nô đương nhiên là lấy lão bà làm trọng, đỡ Vân Tịch Dạ ở trên giường ngồi xong, An Vũ Hàm xoay người nhìn Vân lão gia cùng An lão gia khắc khẩu không ngớt, thấy trong tay bọn họ ngoại trừ cây gậy thì cái gì cũng không có nhíu mày, lướt qua hai người khắc khẩu tới trước mặt Lý quản gia cùng dì Ngô vẻ mặt xấu hổ, tiếp nhận đồ đạc trong tay họ rồi tìm kiếm cái gì đấy, rốt cuộc anh cũng tìm được canh gà và canh cá trong hộp giữ ấm.
Một bát canh gà lại một bát canh cá, An Vũ Hàm bưng hai chén canh lần thứ hai lướt qua hai vị lão gia khắc khẩu còn chưa kết thúc, đi tới bên giường hỏi qua Vân Tịch Dạ uống cái gì, một bên cho Vân Tịch Dạ uống canh một bên lên tiếng nói: “Cục cưng, anh đã nghĩ ra cho đứa nhỏ một cái tên rất hay! Gọi là an Vân Dạ vũ đi? Rất đặc biệt phải không!”
“Phác!” Vân Tịch Dạ canh vừa mới đến lưỡi còn chưa nuốt xuống liền phun ra, nhìn An Vũ Hàm khuôn mặt đầy nước canh vẫn như cũ nhắm mắt lại.
Mà những lời này thành công làm cho hai vị lão gia khắc khẩu kia dừng lại!
“Không tốt sao?” An Vũ Hàm bình tĩnh lau nước canh Vân Tịch Dạ phun lên trên mặt hắn, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vân Tịch Dạ nhắm mắt không để ý tới mình.
“Không phải là không tốt, mà là...” Vân Tịch Dạ mở mắt ra liền thấy An Vũ Hàm một bộ ủy, trong lòng mềm nhũn nhưng vô cùng kiên định nói: “Quên đi! Gọi là Tiểu Dạ Vũ đi! Về phần họ gì, sau này hãy nói.”
Nếu Vân Tịch Dạ đều nói như vậy, hai vị lão gia tự nhiên cũng chẳng cần khắc khẩu nữa, mà An Vũ Hàm càng chắc là sẽ không lỗ mãng.
Vân lão gia đi tới bên người Vân Tịch Dạ ngồi xuống, cười ha hả nhìn cai bụng to tướng của Vân Tịch Dạ, lẩm bẩm: “Tiểu Dạ Vũ, có hay không muốn chắt nội của cụ!”
“Lão già, tôi mới là cụ nội của nó!” Nghe thấy Vân lão gia tự xưng, An lão gia không hài lòng cũng chạy đến bên cạnh Vân Tịch Dạ, cười ha hả hét lên với cái bụng nhô ra của cô: “Nào, Tiểu Dạ Vũ gọi cụ nội đi!”
“Biến đi! lão già kia, đây là cháu nội tôi thì đó phải là chắt nội ta chứ!” hai vị lão gia vừa mới yên ổn chưa được mười phút, lần thứ hai lại bắt đầu tranh cướp.
An Vũ Hàm một lần nữa bưng bát canh định đút cho Vân Tịch Dạ, xem xét ánh mắt mãnh liệt của hai vị lão gia nhìn chằm chằm bụng của lão bà nhà mình, trong lòng bất mãn cùng nước chua không ngừng hướng ra mạo, vừa định quát lớn lại nghe được thanh âm đau đớn của Vân Tịch Dạ.
“A!!! Tiểu Vũ đau quá!” Đột nhiên Vân Tịch Dạ ôm bụng ầm ĩ lên, mấy lần co rút làm cho khuôn mặt vốn là hồng hào của Vân Tịch dạ trắng bệch ra.
An Vũ Hàm bưng chén canh nghe được Vân Tịch Dạ kêu đau, trái tim kiên cường kia thiếu chút nữa vỡ vụn! Khi nghe thấy âm thanh ấy, An Vũ Hàm chỉ cảm thấy thân thể có trong nháy mắt vô lực, chén canh bưng trên tay nhất thời không ổn rơi xuống nền đất vỡ vụn.
An Vũ Hàm lúng túng ngồi xuống bên cạnh Vân Tịch Dạ, hai vị lão gia cũng nghe thấy tiếng kêu thất thanh ấy, nắm lấy tay Vân Tịch Dạ nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn kia trong nháy mắt tái nhợt, yêu thương thanh âm run rẩy hỏi: “Cục cưng đau chỗ nào? Có phải đau bụng hay không? Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đi.”
“Ân! A!... Không được! Dì Ngô nhanh... Mau Nhanh xem giúp cháu... Có phải chảy máu rồi hay không? A! cháu... Cháu cảm giác dưới thân dính nhớp lắm! A! Đau quá.” Dù sao là lần đầu tiên sinh con dù cho Vân Tịch Dạ lợi hại đi thì cũng sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, lúc này cảm giác dính nhớp dưới thân làm cô nghĩ tới máu, nghĩ tới năm chữ ‘Khó sinh xuất huyết nhiều’ này.
Trong lòng Vân Tịch Dạ căng thẳng cầm tay An Vũ Hàm càng lúc càng chặt, tay An Vũ Hàm đã bị cô nắm thật chắc, ngón tay của anh cũng bởi vì dùng sức bắt đầu trở nên trắng, An Vũ Hàm bị cô vặn tay nhíu mày, trong lòng thấp thỏm không ngớt cũng nhìn dì Ngô giúp như cầu xin giúp đỡ.
Ở lúc Vân Tịch Dạ kêu đau Lý quản gia đã chạy ra ngoài, lúc này hai vị lão gia cũng phục hồi tinh thần lại nhanh chóng đi ra ngoài khẩn trương vạn phần đi tìm bác sĩ.
Nghe thấy xuất huyết Dì Ngô hoang mang tiến lên, cẩn thận kiểm tra một chút mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực Vân Tịch Dạ giúp cô thuận khí, nhẹ giọng an ủi “Không có việc gì! Không có việc gì! Chỉ là vỡ nước ối, bác sĩ sẽ tới ngay thôi, hít sâu giữ sức.” Nghe được dì Ngô nói không có việc gì Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Không đến hai phút bác sĩ cùng y tá liền chạy tới, vì Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm cũng kiên trì cùng đi vào phòng sinh. Thời gian ở từng giây từng phút trôi qua, hai vị lão gia ngồi ở ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, không bao lâu Kiều Tuấn Dật mang theo Vân Vi Nhi chạy tới, sau đó Lý Kính, Tà còn có Tuyết vừa mới về nước cũng lật đật chạy tới.
Trong phòng sinh Vân Tịch Dạ đã bị lăn qua lăn lại đầy người mồ hôi, An Vũ Hàm cũng bị những lời kêu đau của Vân Tịch Dạ làm cho sợ hãi đến đại mồ hôi nhỏ đến mức mồ hôi từng giọt chảy xuống, ngay cả các bác sĩ và y tá mặc dù không nên lo lắng cũng đầy mồ hôi.
Có thể không vội sao? Người mẹ hiện tại ở bàn sinh này, thế nhưng tổng tài Vân thị, người giậm chân một cái là có thể đánh ngã một mảnh thành phố N- Vân Tịch Dạ! mà người lo lắng đứng bên cạnh cô, lại là chúa tể chỉ cần giơ tay lên là kinh tế của thành phố N có thể còn mà cũng có thể mất, người thừa kế duy nhất “An gia” thủ phủ đệ nhẩt thành phố N – An Vũ Hàm!
Hai nhân vật lợi hại như thế kết hợp, hài tử của bọn họ bất luận là nam hay nữ, sau này đều là tiểu thái tử, tiểu công chúa của thành phố N mà tuyệt đối không thể trêu vào,!
Lúc này Vân Tịch Dạ đã vào phòng sinh hơn một canh giờ, nước ối đã vỡ cô cũng đã đau đớn hơn một giờ, nhưng đứa nhỏ này lại chậm chạp không muốn ra, Vân Tịch Dạ lại chọn sinh tự nhiên, điều này làm cho này bác sĩ cùng y tá nghe của tiếng kêu thảm thiết của cô trái tim nhỏ đều ngưng đập.
Thời gian tí tách tiêu sái lại qua một giờ nữa, ngay khi mọi người chuẩn bị chạy loạn, một tiếng trẻ con khóc rất to từ phòng sinh truyền ra.
Vân Tịch Dạ liếc nhìn An Vũ Hàm vui sướng ôm đứa trẻ vào ngực, cùng An Vũ Hàm kích động ánh mắt nhìn nhau vài giây rồi an tâm liền đi ngủ.
Chương 54: Tiểu kết P.1
An Vũ Hàm ngồi ở bên giường nhìn hai người trên giường ngủ say trong lòng vô cùng hạnh phúc, nhất là lúc nhìn thấy Tiểu Dạ Vũ nằm trên giường nhắm mắt chu cái miệng nhỏ nhắn, chổng vó đại tự hoành, trong mắt là nồng đậm tình thương của ba ba.
Trong nháy mắt Vân Tịch Dạ đã hết thàng ở cữ, cũng là ngày đầy tháng của Tiểu Dạ Vũ. Mà Vân lão gia cùng An lão gia là mão đủ kính, ai cũng muốn nhìn ngắm đứa chắt nhiều hơn chút, hai vị lão gia các ở hai nhà mời bày rượu tới mời khách, nhưng chắt nội thì lại chỉ có một! Đi một nhà thì lại có lỗi với nhà bên kia, vì thế ba ba đáng yêu cùng mama thông minh của Tiểu Dạ Vũ lại chọn cho nó ở trong nhà tới buổi trưa luôn!
Lúc này hai vị lão gia tiệc rượu đã bày xong mãi mà không thấy chắt nội đến, hai người là chắt nội đến nhà bên kia, nhanh chóng chuẩn bị xe chạy tới biệt thự của người kia muốn đoạt lại chắt nội, hai người đi tới nửa đường lại phải dừng lại.
Xe dừng lại, bảo vệ từ từ mở ra cửa sau hai chiếc xe, chỉ thấy hai vị lão gia xuống xe, đều là một bộ tây trang thẳng thớm, tay chống quải, vẻ mặt uy nghiêm trung thêm điểm ấy đố kị hai bờ sông nhìn nhau, song phương trong mắt tất cả đều là hừng hực hỏa diễm!
“Chắt nội ta đâu?”
“Chắt nội ta đâu?”
Hai vị lão gia tử cùng lúc mở miệng trong lời nói nồng đậm mùi thuốc súng, hình như muốn thổi bay hết đám bảo vệ ra ngoài!
“Lão gia, điện thoại!”
“Lão gia, điện thoại!”
Hai vị lão gia đang dùng ánh mắt giao chiến đột nhiên hé mắt ra, tiếp nhận điện thoại từ tay thủ hạ, cũng không biết người trong điện thoại nói gì với hai người, cả hai vô cùng ăn ý bỏ lại đối phương mà lên xe, bảo với tài xế đi tới nhà hàng “đại khải lợi”.
Bên trong nhà hàng đại khải lợi, Tuyết và Hương cùng nhau từ Anh quốc gấp gáp trở về đang ở cùng những người khách đến từ bữa tiệc của hai nhà Vân-An, Vân Tịch Dạ mặc một bộ váy áo hồng, nữ trang đơn giản nhưng lại khó nhìn thấy, ngồi ở một bên vừa ôm Tiểu Dạ Vũ mới vừa đi tè xong đôi mắt to đã trừng lên, tay chân đạp loạn xạ,
Mà vị An Vũ Hàm này vô cùng xứng chức vú em, cầm bình sữa trong tay, trên cổ khoác một túi xách trong đó là đầy đủ trang bị, còn có cả tã lót, trên khuôn mặt baby tràn đầy ủy khuất ‘Lệ ngân’! Không, không, không! Là đôi mắt đi tiểu đầy lên khuôn mặt ấy!
Phúc họa tương y, những lời này nói ra ở giờ phút đầy vui mừng này có vẻ không thích hợp, nhưng đặt ở trên người An Vũ Hàm kia tuyệt đối là xứng đáng! Trong một tháng sau khi sinh Tiểu Dạ Vũ này, anh –lão công của Vân Tịch Dạ đã chính thức bị đuổi ra khỏi phòng.
An Vũ Hàm chỉ có thể lưu luyến nhìn chiếc giường lớn mà anh và Vân tịch dạ đã từng mây mưa, dây dưa trên đó, giờ đây đã bị tên con trai kia bá đạo chiếm lấy! Hại anh tuổi còn trẻ đã trở thành oán phu.
Này còn chưa tính! Ai muốn tên tiểu tử kia là con của mình, anh có thể đồng ý cả hai tay đem nó bán đi.
Bởi vì thế này! Người mới lên chức vú em này mỗi đêm đều phải tá tức ở phòng khách và ghế sôpha, những lúc đang ngủ mộng hương nồng lại phải chịu đựng sự quấy rầy không chút ngượng ngùng của con trai, những lúc thế này anh nhất định phải nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt tiểu Diêm vương, nhìn xem vị tiểu tổ tông này là đi tiểu, đi đại hoặc giả là đói bụng! Như có một khắc chậm trễ thì bà vú em này chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa nhà nữa kìa!
Giống như hôm nay, cái việc đi tieur này với anh đã là nhìn mãi quen mắt! Đã một tháng anh không đụng tới một sợi tóc gáy của vợ mình! Nguyên nhân rất đơn giản, tiểu tử thối này chỉ cần vừa thấy An Vũ Hàm tới gần Vân Tịch Dạ, nhất định sẽ ra vẻ gặp tình trạng khẩn cấp mà quang minh chính đại quấy rối
Haiz! Hắn thật không biết có phải lão bà sinh ra cho anh là con trai sao? Vẫn là sinh tình địch thì đúng hơn! hiện ở trong lòng anh là đã có kích động sơ tính tình phụ, vừa có thống khổ cùng dằn vặt sơ tính tình phụ, rất lại còn có cả sự chua chát khi gặp phải tình địch.
Đôi mắt to của An Vũ Hàm trừng lên ủy khuất nhìn Tiểu Dạ Vũ thật lâu, rốt cuộc hít thở sâu một hơi vẻ mặt chính sắc bĩu môi, nhẹ nhàng kháng nghị với Vân Tịch Dạ nói: “Cục cưng, chúng ta đem bán nó đi! Quá chán ghét.” Nói xong còn không quên nhíu mày uy hiếp với Tiểu Dạ Vũ.
Mà Tiểu Dạ Vũ hình như thực sự hiểu được những gì An Vũ Hàm nói, nụ cười trên mặt tắt ngấm nhàn nhạt liếc mắt với An Vũ Hàm, vô cùng nhẹ cũng tuyệt đối không thể quên hừ nhẹ một tiếng với An Vũ Hàm, hai tay hoảng loạn vững vàng nắm lấy áo Vân Tịch Dạ, đầu nhỏ dùng sức chui vào trong lòng Vân Tịch Dạ, dùng sức lật mình đem mông chống lại An Vũ Hàm, lần thứ hai ở trong lòng Vân Tịch Dạ nở nụ cười.
“Tiểu tử ngốc, cha con chỉ đùa thôi mà!” Nhìn Tiểu Dạ Vũ thông minh đáng yêu, Vân Tịch Dạ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ đnag rúc vào lòng mình đó, hạnh phúc mỉm cười.
An Vũ Hàm nhìn Tiểu Dạ Vũ chui ở trong lòng Vân Tịch Dạ mông chổng lên, vô cùng đố kị, uy hiếp nói: “Tiểu tử thối, sớm muộn cũng phải bán mi đi!”
Đúng lúc này ngoài cửa của nhà hàng truyền đến một trận tiếng ồn ào, Vân Tịch Dạ nghe được thanh âm không thể nói là quen thuộc nhưng lại làm cho cô cả đời khó quên, ngẩng đầu cùng An Vũ Hàm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nụ cười hạnh phúc hài lòng chậm rãi giảm đi.
Mà cũng nghe thấy thanh âm đó, An Vũ Hàm không t hơn so với cô, rất rõ khi nghe được thanh âm kia, khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, đôi mắt to nheo lại trong đó tầng tầng sát khí nổi lên.
“Vân Tịch Dạ người phụ nữ không biết xấu hổ này, người Tiểu Vũ ca ca yêu rõ ràng là tôi, cô không nên ở chính giữa bước trước một bước, được, tôi không bản lĩnh như cô, tôi rời khỏi, thế nhưng thật không ngờ người như cô lại ác độc như vậy, tôi đã chọn thua cuộc, cô còn không buông tha tôi,phải đem công ty của anh trai tôi phá đổ cô mới an tâm? Nhưng cũng phải thôi, ngay cả cha ruột sinh ra mình cô cũng có thể quyết tâm tươi sống tức chết, ngay cả em gái mình cũng có thể đem giọt máu đào bán đi, chuyện gì làm không được!” ngoài cửa nhà hàng Lưu Tư Vũ... Không! Hiện tại phải gọi là Từ Tư Nhã.
Thời gian Tà xử lí chuyện này đã ‘Quang minh chính đại’ giúp cô ta khôi phục thân phận. Lúc này Từ Tư Nhã đưa ra hai bàn tay móng tay được chăm chút dài ngoằng, tựa như người đàn bà chanh chua trên đường chống lại sự ngăn cản của Hương và Tuyết.
“Tiểu Nhã đừng nói lung tung, cùng ta trở về!” Sau đó Quách Quân Khải đuổi theo Từ Tư Nhã, tiến lên kéo Từ Tư Nhã điên cuồng muốn mang cô ta đi, lại bị Từ Tư Nhã tâm thần bất ổn bỏ qua.
“Hương, cho bọn họ vào đi.” thanh âm nhàn nhạt Vân Tịch Dạ đột nhiên truyền đến, làm cho Từ Tư Nhã, Hương và Tuyết ăn ý cùng nhau buông tay, thân thể cô ta mất đi điểm tựa ngã nhào xuống nền đất, tân khách xung quanh xem chuyện vui rất nể tình bật cười.
“Cười cái gì mà cười! Có cái gì hay lắm sao?” Từ Tư Nhã từ trên mặt đất bò dậy phẫn nộ trừng mắt một bên với Hương và Tuyết, một bên la hét với những tân khách xung quanh cười nhạo mình.
“Tiểu Nhã! Cùng ta đi về!” Thấy Từ Tư Nhã như vậy Quách Quân Khải người từ nhỏ đã thương nhớ cô, yêu cô, vì cô mà ra nông nỗi đó, có loại xúc động muốn che mặt mà chạy
Từ Tư Nhã hôm nay biến thành như vậy kỳ thực cũng là lỗi của hắn, lúc trước Tà đã cố ý cảnh cáo hắn rồi, nhưng hắn thân là nam nhân tự phụ, thân là một doanh nhân thành công kiêu ngạo, làm cho hắn lựa chọn đối kháng cùng Vân Tịch Dạ một người phụ nữ lúc trước hắn xem ra chỉ là có chút thông minh cộng với gia đình có điều kiện tốt!
Từ Tư Nhã cũng không để ý Quách Quân Khải phía sau kêu la, mà là đi nhanh vào bên trong nhà hàng, đi thẳng đến trước mặt Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm mới ngừng lại, Từ Tư Nhã nhìn Vân Tịch Dạ ngồi ở kia ôm đứa nhỏ, một bộ váy áo màu hồng híp mắt, trên người tất cả đều là hơi thở đạm mạc, cùng An Vũ Hàm đứng ở bên cạnh cô ôn nhu nhìn cô, khuôn mặt đẹp của Từ Tư Nhã vì đố kị mà méo mó thật khó coi.
Tiểu Dạ Vũ ở trong ngực Vân Tịch Dạ hình như cũng cảm giác được không khí khẩn trương mà yên tĩnh xung quanh, cô cười nhạt vỗ nhẹ phía sau lưng Tiểu Dạ Vũ không hề ngẩng đầu, ngữ khí giống như băng tuyết từng hạt rơi xuống, rơi vào góc yếu nhất trong lòng mỗi người đứng xung quanh “Cô muốn như thế nào?”
Năm chữ vô cùng đơn giản, bị Vân Tịch Dạ băng lạnh không chút tình cảm nào nói ra như vậy, ngay cả các vị doanh nhân thành công xung quanh hôm nay đến cũng nhịn không được run hạ thân thể, chứ đừng nói là Từ Tư Nhã một tiểu nha đầu mới ra đời như thế.
Từ Tư Nhã tự nhiên là không đỡ được hàn khí áp bách của Vân Tịch Dạ lúc này, nhưng lại phải nhìn thấy Tiểu Vũ ca ca mà mình từ nhỏ ái mộ, lúc này cẩn thận che chở cho người phụ nữ khác, trong lòng cô sự đố kị so với địa ngục minh hỏa có chút giống nhau tồn tại mãi, không cách nào thuyên giảm.
Từ Tư Nhã mạnh mẽ chống lại thân thể run rẩy, vẻ mặt đều là đố kị nhìn Vân Tịch Dạ đến một ánh mắt cũng keo kiệt không cho cô gầm hét lên: “Muốn thế nào? Là cô từng bước một đem tôi ép thành hôm nay như vậy, hẳn là tôi phải hỏi cô, cô rốt cuộc muốn thế nào!”
“Cô có ngày hôm nay chính là tự tìm lấy!” Vân Tịch Dạ rốt cuộc ngẩng đầu, nháy mắt một cái cũng như không đánh giá Từ Tư Nhã trước mắt mặc quần áo hàng hiệu, trên khuôn mặt thanh tú biến dạng méo mó, lần trước khi cô ta ở trong nhà An Vũ Hàm cô thật đúng là không nghiêm túc nhìn người phụ nữ này, hiện tại nghiêm túc nhìn mới phát hiện thật ra cô ta là một cô gái rất xinh đẹp.
Chỉ là, phụ nữ chỉ có bề ngoài xinh đẹp đầu óc kém cỏi thì có lợi ích sao? Lập tức Vân Tịch Dạ nhắm mắt xuống tiếp tục lạnh lùng nói: “Tôi đã cho cô nhiều cơ hội, trước khi tôi kết hôn không tính toán chuyện cô xen vào giữa chuyện tình cảm của tôi và vị hôn phu của tôi, sau khi kết hôn tôi không trách cứ chuyện cô dùng sắc dụ hoặc chồng tôi! Nhưng, hình như cô nghĩ tôi bỏ qua là vì không có khả năng chống lại cô phải không?”
“Tôi chính thức nói cho cô biết, cô làm nhiều chuyện như vậy tôi không động thủ với cô là nể mặt Tiểu Vũ, về phần Quách Quân Khải? Đó là hắn tự tìm! Tôi đã cảnh cáo hắn để cho hắn tự quản người nhà mình, là chính hắn tự cho là đúng, không coi ai ra gì!” Vân Tịch Dạ lần thứ hai giương mắt nhìn về phía Quách Quân Khải phía sau Từ Tư Nhã, trong con ngươi lạnh lẽo kia có chút khinh bỉ.
“Cô nói năng lung tung gì đó! Cô chính là đố kị Tiểu Vũ ca ca yêu tôi! Cô chính là một nữ nhân rắn rết giết cha nhục muội!” Bị Vân Tịch Dạ vũ nhục như vậy lửa giận trong lòng Từ Tư Nhã càng hơn một tầng, thân thủ muốn cũng không muốn liền hướng trên mặt Vân Tịch Dạ vừa kêu vừa mắng.
Ngay lúc Từ Tư Nhã nhanh tay muốn chạm vào mặt Vân Tịch Dạ, một con dao ăn lạnh lẽo để ở ở trên bàn cũng nhanh chóng không kém chạm vào cổ tay Từ Tư Nhã, trong nháy mắt trên cổ tay trắng nõn kia những giọt máu lỏng hồng đỏ rơi xuống, rơi vào Tiểu Dạ Vũ đang nở nụ cười, giọt máu trong bàn tay nhỏ bé thoáng chút đã thành mấy
Vân Tịch Dạ nhìn Tiểu Dạ Vũ trong tay mình, máu đỏ tươi dính vào, nhíu nhíu mày, tiếp nhận khăn ướt An Vũ Hàm đưa tới liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé lộn xộn của Tiểu Dạ Vũ cẩn thận lau chùi, sau đó mới ngẩng đầu liếc nhìn tay Từ Tư Nhã cương ở nơi đó, quay đầu bất mãn liếc nhìn Tà ho khan đứng ở một bên thở dốc, trong tay lại cầm con dao ăn từ cổ tay Từ Tư Nhã.
Liếc nhìn Tà, Vân Tịch Dạ ôm Tiểu Dạ Vũ chậm rãi đứng dậy rời chỗ đi tới nơi khác ngồi xuống, thản nhiên nói với Tà đang thở dốc một bên: “Xem ra ngươi cần về Anh quốc học tập một lần nữa.”
“Ách...” Tà vốn đang ở trong siêu thị nhanh chóng chọn quà đầy tháng cho Tiểu Dạ Vũ, nhận được tin tức nói Từ Tư Nhã tới ở đây liền vội vã chạy tới, đến phòng khách của nhà hàng vừa vặn nhìn thấy Từ Tư Nhã cử động, thuận tay cầm lên một con dao ăn thành công ngăn trở hành động của Từ Tư Nhã, bởi vì đường dài lại quá khẩn trương nên bây giờ phải thở dốc ho khan, lại nghe Vân Tịch Dạ nói xong trong nháy mắt nuốt cục tức xuống.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng ‘Học tập’ của Vân Tịch Dạ chỉ là một loại học tập đơn giản, hắn có dự cảm! Lần này nếu hắn không giải quyết chuyện này ổn thỏa, hắn tuyệt đối sẽ mất một lớp da!
Thân thể Tà run lên trừng mắt với Từ Tư Nhã tên đầu sỏ gây nên, thấy cô ta đã bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt gào thét chói tai cũng gì đó đã quên, lúc này chỉ là ngây ngốc nhìn chằm chằm máu ở cổ tay mình há hốc mồm, trừng mắt kinh khủng im lặng ngẩn người.
Tà bĩu môi chậm rãi rút dao ăn về từ cổ tay Từ Tư Nhã, xoay người đối mặt với Quách Quân Khải xám như tro tàn tà mị cười cười, thoạt nhìn vô cùng hữu hảo mà lại có thành ý nói: “Quách tiên sinh! Chúng ta lại gặp mặt, ta nhớ ngươi rất muốn cùng ta nói chuyện.” Nói xong tà còn dụ hoặc Quách Quân Khải mở trừng hai mắt
“A!!!” Lúc này Từ Tư Nhã giật mình tỉnh lại mới nhớ tới thét chói tai, nắm lấy cổ tay chính mình nơi máu còn đang chảy xuống chạy đến bên Quách Quân Khải điên cuồng kêu la “Ca ca mau báo cảnh sát! Tố cáo bọn họ mưu sát! Mau! Mau a!”
Nghe những lời Tà nói Quách Quân Khải như tử thủy bàn, ánh mắt sáng vừa định nói tiếp, liền bị tiếng thét chói tai hàng vạn đê-xi-ben của Từ Tư Nhã cắt đứt, Quách Quân Khải nhíu mày trong mắt xẹt qua tức giận, tầm mắt lại chạm đến máu ở cổ tay Từ Tư Nhã trong nháy mắt tức giận biến thành đau lòng, thân thủ Quách Quân Khải đặt lên người Từ Tư Nhã vừa đế bên cạnh mình ôn nhu an ủi nói: “Tiểu Nhã ngoan, đừng sợ! Chúng ta về nhà.”
“Không! Không! Em không muốn về nhà, em muốn tố cáo bọn họ! Em muốn...” Nghe được câu nói vừa rồi của Quách Quân Khải, Từ Tư Nhã không dám tin mở to hai mắt, dùng sức ở trong ngực hắn giãy giụa, lớn tiếng kêu la lại đột nhiên im bặt.
“Cô làm cái gì rồi?” Vững vàng ôm lấy thân thể Từ Tư Nhã té xỉu trượt xuống, Quách Quân Khải tức giận nhìn cô gái trước mắt này băng lạnh giống như một tòa nhà khắc băng, trên người cô tản ra sát khí nồng đậm cũng chỉ có thể làm cho hắn phát ra tiếng gầm giận dữ như vậy.
Tay Tuyết chậm rãi thu hồi phách vựng Từ Tư Nhã cũng không có trả lời Quách Quân Khải, chỉ là nhíu mày nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Tà nhìn bộ dáng lạnh như băng kia của Tuyết, biết cô căn bản sẽ không mở miệng với Quách Quân Khải, đành phải tiến lên che trước người Tuyết cười cười nói với Quách Quân Khải đang tức giận: “Quách tiên sinh cho rằng không như vậy, ngươi có thể mang đi cô ta đi sao? Buổi chiều sáu giờ ta sẽ đi tìm ngươi, Quách tiên sinh đi thong thả.”
Quách Quân Khải là một người thông minh, mặc dù có chút đặt tình cảm nhầm chỗ, nhưng đó cũng không thể che giấu sự thông minh của hắn.
Quách Quân Khải liếc nhìn Tà đứng ở trước mặt lại nhìn một chút những người chung quanh, tầm mắt rơi vào Vân Tịch Dạ một thân quần áo màu hồng ôm đứa nhỏ ngồi ở chỗ kia toàn thân phát ra hơi thở đạm mạc, sau đó đánh giá An Vũ Hàm đứng ở bên người Vân Tịch Dạ khuôn mặt baby đáng yêu nhíu hạ mi, Quách Quân Khải lại quay đầu ôm lấy Từ Tư Nhã té xỉu gật gật đầu với Tà xoay người rời đi.
Hắn không biết vì sao Từ Tư Nhã lại thích một người đàn ông thoạt nhìn không xứng là đàn ông như vậy, nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại có cảm giác đố kị với An Vũ Hàm, đố kị không phải bởi vì Từ Tư Nhã thích An Vũ Hàm, mà là sau khi nhìn thấy Vân Tịch Dạ một bộ váy áo màu hồng, hơi thở đạm mạc ngồi đó, từ đáy lòng mới dần dần sinh ra một chút đố kị.
Sau khi Quách Quân Khải mang theo Từ Tư Nhã rời đi không lâu, hai vị lão gia trên đường tiến hành đua xe thi đấu cũng đồng thời dừng lại trước cửa chính nhà hàng, nhìn quét một lượt xong, hai vị lão gia đem tầm mắt dừng lại ở trên người Vân Tịch Dạ.
Chính xác mà nói là dừng lại ở trên người Tiểu Dạ Vũ trong lòng Vân Tịch Dạ, quay đầu hai vị lão gia triển khai tư thế xuất phát chạy, đều híp mắt đánh giá đối phương, trong mắt hai song lão trong nháy mắt đã nổi lên iếng sấm, cứ như vậy giằng co hồi lâu, đang lúc mọi người cho rằng hai vị lão gia sẽ vẫn ‘Thâm tình nhìn nhau’ như vậy thì hai người lại cùng cử động!
Lúc này hai vị lão gia bước đi như bay chạy về phía Tiểu Dạ Vũ nằm ở trong lòng Vân Tịch Dạ, An lão gia mắt thấy mình nhanh hơn Vân lão gia một bước trái tim nhỏ sẽ rung lên trên mặt cười rất đắc ý....
Chỉ thấy tiểu soái ca Kiều Tịch Mạch kéo tiểu mỹ nữ Quách Nhị Hân cũng vừa tới, hai vị lão gia nhanh chóng một bước chạy đến trước mặt Vân Tịch Dạ, Kiều Tịch Mạch hưng phấn liền đoạt lấy Tiểu Dạ Vũ trong lòng Vân Tịch Dạ, xoay người đưa cho Quách Nhị Hân ở phía sau vẻ mặt hiếu kỳ, lại bị tiếng quát mắng phía sau truyền đến làm thằng bé sợ đến mức thiếu chút nữa buông Tiểu Dạ Vũ đang ôm trong tay ra.
Kiều Tịch Mạch ôm Tiểu Dạ Vũ nghi hoặc xoay người liền thấy cách chỗ Vân Tịch Dạ đã bị ôm An Vũ Hàm, An lão gia ở dưới Vân lão gia ở trên, hai người lúc này vẻ mặt khó coi quỳ rạp trên mặt đất, đang dùng ánh mắt âm âm u u nhìn nó!
Kiều Tịch Mạch chống lại ánh mắt hai vị lão gia nhịn không được rùng mình một cái, nhẹ nhẹ nhìn hai vị lão gia trên mặt đất với sự tạo hình quái dị, thanh âm vô cùng không cốt khí mềm mại hỏi: “Ông ngoại! Ông cùng An gia gia đang làm gì thế?”
Hỏi xong Kiều Tịch Mạch vô tội chớp chớp đôi mắt to vẻ mặt mê man liếc nhìn hai vị lão gia, ôm Tiểu Dạ Vũ xoay người nghiêng đầu, lại là vẻ mặt ngây thơ với Quách Nhị Hân thấp giọng nói: “Chẳng lẽ... Đây là BL trong truyền thuyết ?”
Nghe thấy câu nói này hai vị lão gia quỳ rạp trên mặt đất đồng thời đủ số hắc tuyến, mà An Vũ Hàm ôm Vân Tịch Dạ lui về phía sau là người đầu tiên nể tình mỉm cười, Tiểu Dạ Vũ nghe được tiếng cười nằm ở trong lòng Kiều Tịch Mạch có chút mờ mịt lắc lắc cái đầu nhỏ, lúc nhìn thấy hai vị lão gia quỳ rạp trên mặt đất, cũng khanh khách nở nụ cười.
Khi tiếng cười thanh thúy của Tiểu Dạ Vũ vang lên, từ các góc trong phòng khách cũng truyền đến tiếng cười vui mừng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian